Riêng Tư: NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 18+19


Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

Riêng Tư: NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 16


Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

Riêng Tư: NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 15


Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 14



Edit: Paemairei

Ảnh lụm trên twitter

Hôm sau, mặt trời lên cao. Khâu Bạch tỉnh dậy sau giấc ngủ say.

Cả người bủn rủn vô lực, hắn cường chống cánh tay ngồi dậy, sau đó liền thấy đùi của mình có vết đỏ trải dài khắp toàn bộ đùi trong.

Khâu Bạch nuốt nước miếng, chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy trên đùi, eo, trên bụng, trên ngực, tất cả đều in lại nhiều vết hồng tím.

Hắn dại ra một chút, tối hôm qua, sẽ không nên, cùng Chu Viễn làm rồi sao?

Nghĩ đến đây, Khâu Bạch có điểm thẹn thùng và ngượng ngùng một chút.

Huh? Không đúng, tại sao mông của mình không đau?

Không thể nào, bằng kích cỡ của Chu Viễn, hắn đại khái sẽ bị đau đến chết đi sống lại, mà không phải như bây giờ trừ bỏ bủn rủn thì không có cảm giác nào khác.

Khâu Bạch buồn rầu mà gõ gõ đầu, ký ức về tối hôm qua tràn về toàn bộ .

Ký ức như thước phim quay nhanh, hắn nhớ lại, khuôn mặt bắt đầu biến hồng, nóng lên, dần dần mà,  thần sắc của hắn trở nên cứng đờ, sau đó là không thể tin tưởng.

Khâu Bạch không thể tin được, hắn đã đưa tới cửa, thế nhưng Chu Viễn vẫn còn có thể nhịn xuống không làm tới bước cuối cùng!!!!!
(~ Anh Chu nhân cách quá rồi ~)

Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, liếm cũng đã  liếm rồi, đã đặt một chân đến cửa rồi chẳng hiểu sao anh ta đến cuối cùng lại không vào , Chu Viễn có phải bị ysl hay không vậy?!!!

Lúc Chu Viễn đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vầy.

Thanh niên trần truồng mà ngồi ở trên chăn bông, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làn da trắng nõn, mềnh mại của cậu, trên người còn lưu lại dấu vết đã bị người hung hăng yêu thương qua, có một loại mỹ cảm lăng ngược.

Nhưng biểu tình của thanh niên lại có chút khó coi, một tay cậu bụm mặt, miệng mím chặt, thần sắc vừa phẫn nộ vừa u oán.

Điều này làm cho tâm của Chu Viễn “Lộp bộp” ngay lập tức, biểu tình này của Khâu Bạch, là đang hối hận sao? Là đang oán hận hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Hay là vì đã cùng một người nam nhân làm loại sự tình thân mật như vậy nên bây giờ cảm thấy ghê tởm?

Khâu Bạch lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn  thấy được Chu Viễn đang ngây người đứng ở cạnh cửa, hắn im lặng không nói gì, chỉ cầm lấy quần áo bên người mặc vào, khi đi ngang qua người của nam nhân thì hừ lạnh một tiếng, để phát tiết bất mãn tring lòng.

Chu Viễn hoảng loạn mà giữ chặt cánh tay của  cậu, há miệng thở dốc muốn nói cái gì, lại không biết nên giải thích thế nào.

Nghẹn nửa ngày, chỉ hỏi ra một câu: “Em giận à?”

Khâu Bạch không để ý đến hắn, dùng sức hất tay của hắn ra, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh ra khỏi phòng.

Tức giận? Cậu đương nhiên là tức giận, bây giờ  cậu sắp tức chết rồi!!

Đồ cẩu nam nhân, thịt đều đưa đến tận bên miệng mà còn không dám ăn!

Chu Viễn ngơ ngác mà nhìn bàn tay của mình bị ném ra , trong mắt dần dần hiện lên những cảm xúc như tự trách, hổ thẹn, bất an, khổ sở…

Hắn ngồi bệt xuống đất, tay vò tóc, trái tim nổi lên từng đợt co rút đau đớn.

Nếu Khâu Bạch không thèm để ý đến hắn nữa thì làm sao bây giờ? Hắn phải xin lỗi như thế nào, phải đền bù ra sao thì mới có thể đem người dỗ dành cho vui vẻ trở lại?

“Này, anh ngồi ở đây làm gì? Không ăn cơm hả?” Tiếng nói thanh nhuận nhưng vẫn còn mang theo một chút khàn khàn vang lên.

Chu Viễn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời mà nhìn về phía thanh niên đang đứng bên cạnh, “Khâu Bạch.”

Khâu Bạch bị ánh mắt này của hắn làm cho mềm lòng, nam nhân 1m9 cao to ngồi co ro trên mặt đất thoạt nhìn đáng thương vô cùng, cậu khe khẽ thở dài, sau đó đi lên vươn tay về phía nam nhân, “Đứng lên.”

Chu Viễn chậm rãi bắt lấy tay cậu, cũng không dám dùng sức, tự mình đứng lên, sau đó thật cẩn thận mà hỏi: “Em không tức giận sao?”

Khâu Bạch: “Tôi có tức giận một chút.”

“!”Chu Viễn mím môi, thanh âm có chút đáng thương, “Em đã hối hận phải không?”

“Hối hận cái gì?” Khâu Bạch ngữ khí bình đạm, nghe không ra vui buồn.

Chu Viễn: “Hối hận vì đã để anh giúp em….” Hắn muốn nói lại thôi.

Khâu Bạch lắc đầu, “Không hối hận, nếu anh không giúp tôi thì có thể tôi sẽ bị nghẹn chết.”

“Vậy em….”

Đột nhiên trong nháy mắt, Chu Viễn muốn hỏi Khâu Bạch có thích đàn ông hay không, có nguyện ý cùng hắn thử một lần hay không, nhưng hắn lại sợ hãi, sau khi bị cự tuyệt thì cũng không thể làm bạn bè được nữa, rốt cuộc ai có thể chấp nhận một người đồng tính, việc này quả thực là kinh thế hãi tục.

Khâu Bạch vốn đang chờ mong Chu Viễn có thể đối thổ lộ với cậu, nhưng kết quả thì cái người nhát gan này lại đem lời nói rụt trở về.

Cậu khó chịu, quay đầu bước đi.

Chu Viễn không biết tại sao cậu ấy lại tức giận, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi mà đi ở phía sau.

Khâu Bạch rửa mặt thì hắn múc nước, Khâu Bạch ăn cơm thì hắn gắp đồ ăn, tóm lại mặc kệ Khâu Bạch làm cái gì, hắn đều đi theo phía sau hầu hạ, ân cần đến độ xem không được.

Chu nãi nãi xem đến cũng phải tấm tắc ngạc nhiên, nghĩ thầm cháu trai đã làm cái gì? Đã làm chuyện gì trái với lương tâm rồi sao?

Kỳ thật Khâu Bạch sớm đã nguôi giận, nhưng cậu xem cái bộ dạng này của Chu Viễn liền cảm thấy thú vị, muốn tiếp tục chọc hắn, thế nên liền cố tình lạnh mặt không để ý tới hắn.

Mãi đến chạng vạng, cậu mới đại phát từ bi mà lộ ra một chút mỉm cười, làm tâm tình cả ngày lo lắng, bất an của Chu Viễn đến bây giờ mới nhẹ nhàng trở lại.

Chu nãi nãi ăn xong cơm chiều liền đi về phòng nghỉ ngơi, để lại hai người trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.

Khâu Bạch một tay chống đầu, lười biếng mà nói: “Tôi muốn đi tắm.”

“Để anh đi nấu nước!” Chu Viễn lập tức nói.

Khóe miệng Khâu Bạch hơi nhếch lên một chút, lại lập tức đè trở về, bày ra vẻ mặt lãnh đạm mà nói: “Đi nhanh đi.”

Sau khi Chu Viễn đun xong nước nóng, liền săn sóc chu đáo mà đem nước nóng đổ vào thau tắm, rồi nhẹ nhàng, khép nép mà mời Khâu Bạch đi qua tắm rửa.

Thau tắm là mấy ngày hôm trước tìm thợ mộc trong thôn, dùng chuyên môn để làm riêng cho Khâu Bạch, bốn phía góc cạnh tất cả đều được  Chu Viễn dùng giấy nhám mài giũa bóng loáng, để bảo đảm sẽ không làm trầy sướt đến Khâu Bạch.

Khâu Bạch ngồi ở trong thau tắm rộng rãi, thoải mái, nhớ tới Chu Viễn đã vì cậu mà bận trước bận sau, săn sóc tinh tế, tỉ mĩ, khiến cho cậu mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Vậy nên cậu quyết định không tiếp tục bày trò mặt lạnh với Chu Viễn nữa, lãng phí thời gian.

Cậu cùng một người đàn ông ở nông thôn có cái gì để mà phân cao thấp? Không bằng trực tiếp cho hắn thao một lần, thì hắn sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

Vài phút sau, trong phòng tắm vang lên “Rầm” một tiếng, sau đó là âm thanh của bọt nước văng khắp nơi cùng với tiếng kêu đau đớn của thanh niên.

Chu Viễn buông đồ vật trong tay xuống, một cái sải bước liền vọt đi vào, “Khâu Bạch!”

Ở một mảnh sương mù lượn lờ bên trong, thanh niên trần truồng lấy một cái tư thái cực kỳ mê người mà nằm trên mặt đất, trong mắt của cậu còn hàm chứa một chút nước mắt, bẹp miệng, muốn khóc mà không thể khóc nhìn về phía Chu Viễn, “Đau quá.”

Bụng dưới của Chu Viễn căng thẳng, nóng bỏng nhiệt khí xông lên đại não.

Hắn lấy lại bình tĩnh, bước lên dùng khăn tắm đem thanh niên quấn lại, ôm vào phòng.

“Em bị đau ở đâu?” Hắn hỏi Khâu Bạch.

Khâu Bạch vươn tay ra từ trong khăn tắm, chỉ vào đầu gối, nhỏ giọng nói: “Chỗ này đau.”

Chu Viễn theo tay hắn nhìn xem, nơi đầu gối mượt mà đã trở nên đỏ bừng, thoạt nhìn đã bị ngã tàn nhẫn.

Thanh niên hơi hơi giật giật chân, khăn tắm hướng lên trên nhúc nhích một chút, lộ ra một đoạn đùi da thịt bóng loáng trắng nõn, nếu là nhìn vào bên trong, còn có thể mơ hồ nhìn trộm đến nơi tư mật nhất.

Chu Viễn hô hấp cứng lại,  nhanh chóng dời đi ánh mắt, có vài phần thất thố mà nói: “Anh đi lấy thuốc bôi cho em.”

Khâu Bạch cắn môi, oán hận mà mắng một câu: “Ngu ngốc,  không hiểu phong tình!!!”

Chờ đến khi Chu Viễn đem thuốc mỡ mang tới, thì hô hấp đã vững vàng lại, chỉ là đôi tay run nhè nhẹ vẫn  bại lộ nội tâm không bình tĩnh của hắn.

Hắn mở ra lọ thuốc, muốn bôi thuốc cho Khâu Bạch, lại nghe cậu nói: “Quần áo của anh ướt hết rồi, nhanh cởi ra đi.”

Chu Viễn không chút nghĩ ngợi, nghe lời mà cởi ra áo trên, ngồi vào bên cạnh của thanh niên giúp cho cậu bôi thuốc.

Bàn tay chạm vào da thịt, xúc cảm tốt đẹp ngoài ý muốn, làm hắn không khỏi nhớ tới cái đêm lửa nóng hôm qua.

Mà lúc này, Khâu Bạch cũng dựa đến càng ngày càng gần, mới đầu chỉ là cẳng chân của cậu ở trên tay Chu Viễn, dần dần nửa người của cậu đều dựa sát vào trong lòng ngực của nam nhân.

Cậu cảm nhận được đôi tay của nam nhân dần dần không xong cùng hô hấp càng ngày càng thô nặng, lúc này cậu mới nhẹ nhàng gợi lên một mạt cười xấu xa.

Vươn ra ngón tay ở trên vòng eo tinh tráng của nam nhân vẽ một vòng tròn, một bên lại hỏi: ” Viễn ca,  cơ bụng của anh làm thế để luyện ra?”

~~Hoàn chương 14~~

~Đồng chí Chu ảnh họ Chu chứ ảnh không mang họ Liễu nhưng cớ sao ảnh còn nhân phẩm hơn cả Liễu Hạ Huệ nữa 🤧 chương trước tới cửa luôn rồi, tưởng thịt rồi nhưng ảnh vẫn kiềm lại được 😤😤. Sai lắm nha anh Viễn đáng lẽ là anh phải hóa thú rồi nhào lên…
Nhưng không sao chương sau là thịt cả chương và kéo dài đến giữa chương 16, anh Viễn muốn nhân phẩm nhưng tác giả lại bảo Thịt nhanh đi, làm thế nào mà ảnh nhân phẩm được nữa~

_Pae_

Riêng Tư: NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 13


Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 12



Edit: PAEMAIREI

Ảnh lụm trên google ❤

Tô Kiến Quốc mặt đen lại, hừ một tiếng, nói với Tô mẫu: “Đừng khóc, đưa khuê nữ trở về đi!”

Khi Tô Cẩm được bế đi, đám người cũng dần dần giải tán.

Khâu Bạch nhìn xung quanh, rồi đi đến bên cạnh Chu Viễn vẫn luôn im lặng cúi đầu.

“Đi, về nhà thôi!” Khâu Bạch giải quyết xong một chuyện lớn, giờ phút này trong lòng vô cùng sung sướng.

Từ hôm nay trở đi, hắn không còn phải lo lắng Chu Viễn sẽ cùng trọng sinh nữ chính dính ở bên nhau nữa.

Tuy nhiên, tâm trạng của Chu Viễn lại không được vui vẻ cho lắm, thậm chí còn có một chút phẫn nộ.

Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay của Khâu Bạch, môi mím lại thật chặt, sải bước về nhà.

Khâu Bạch bị hắn nắm chặt đến mức cánh tay rất đau, nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo phía sau của Chu Viễn rồi bị hắn kéo về nhà.

Vừa bước vào phòng, Chu Viễn liền đem Khâu Bạch ném lên trên giường đất, sau đó áp cả người lên, đôi mắt của hắn âm trầm mà nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt vẫn còn sự tức giận đang bị đè nén lại.

Có trời mới biết hắn đã kinh hoàng như thế nào khi nhìn thấy thanh niên nhảy xuống sông. Vào thời điểm đó trong lòng hắn có bao nhiêu hoảng sợ, trong nháy mắt dường như đã trở về cái đêm mưa bão lạnh lẽo đó.

Tại sao? cậu vì cái gì, vì cái gì luôn luôn như vậy, không bao giờ để cho hắn bớt lo lắng!

Chu Viễn hận không thể đem cậu lật xuống, sau đó hung hăng mà đánh vào mông của cậu, điều đó mới có thể khiến cho hắn nguôi giận.

Khâu Bạch bị ánh mắt âm trầm của Chu Viễn dọa sợ, trong lòng vội nghĩ cách như thế nào để hắn nguôi giận, vô cùng đáng thương mà mở miệng: “Viễn ca, tôi đau quá.”

Chu Viễn hô hấp cứng lại, nói giọng khàn khàn: “ Đau ở đâu?”

“Cánh tay đau quá .” Khâu Bạch ủy ủy khuất khuất động động cánh tay bị hắn nắm chặt của mình, “Anh quá dùng sức rồi.”

Giọng nói của thanh niên mềm mại, mang theo chút làm nũng cùng oán giận.

Chu Viễn vội buông tay ra, nhìn dấu tay xanh tím hiện trên làn da trắng nõn, non mịn, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích.

Dùng lòng bàn tay ở mặt trên nhẹ nhàng mà xoa bóp, hắn nhìn chằm chằm vào cặp mắt to ngập nước, linh hoạt của người thanh niên, nói “Giải thích cho tôi.”

Khâu Bạch lộ ra biểu tình vô tội, “Giải thích cái gì?”

Kẻ lừa đảo, còn trang. Chu Viễn dùng sức ấn xuống một chút, “Đừng giả ngu, có phải cậu đã sớm biết rằng Tô Cẩm sẽ rơi xuống sông hay không?”

“Còn nữa, tại sao cậu không để cho tôi đi cứu cổ?”

Người này cũng quá nhạy bén rồi, đều bị hắn đoán được. Khâu Bạch mếu máo, “Tôi không thể nói cho anh, nhưng tôi sẽ không làm hại anh, xin hãy tin tôi.” Xuyên thư loại sự tình này rất thái quá, nếu nói ra thì ai sẽ tin tưởng đây.

Chu Viễn không nói lời nào, nặng nề mà nhìn hắn.

Cho đến khi thanh niên lộ ra ánh mắt cầu xin, hắn mới dời đi tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Cậu không muốn nói, sau này tôi sẽ không hỏi nữa.”

Khâu Bạch nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy cổ của Chu Viễn, cái trán áp vào trán của nam nhân, lấy lòng cười ngọt ngào với hắn, “Anh đừng tức giận.”

Chu Viễn bị cánh tay lạnh lẽo của cậu chạm vào một chút, xoay xoay đầu.

Nhìn đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, khiến cho hầu kết của hắn lăn lộn một chút, hắn khắc chế mà bắt lấy cánh tay của Khâu Bạch, đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn không thấy được, thanh niên ở trong phòng nhìn thấy bộ dáng chạy trối chết của hắn, lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt.

Chu Viễn chắc chắn đã thích mình rồi! Lại một lần nữa Khâu Bạch toát ra ý niệm này.
——

Tô Cẩm mơ màng hồ đồ mà mở mắt ra, đập vào trong mắt chính là trần nhà đã ố vàng.

Nàng cau mày đánh giá bốn phía, cách bài trí trong phòng cũ kỹ lại quen thuộc, làm nàng nháy mắt nghĩ tới ngôi nhà của mình thời thơ ấu.

Nước mắt hối hận chảy ra lăn dài trên má, lẽ ra nàng ngàn vạn lần không nên vì một tên tiểu bạch kiểm, tra nam mà đào hôn, mới rơi vào kết cục sống không bằng chết như vậy.

Nàng nâng lên tay muốn lau nước mắt, nhưng đột nhiên dừng lại.

Đôi tay trước mắt trắng nõn, non mềm, một vết sẹo cũng không có, cực kỳ giống đôi tay của nàng lúc còn trẻ.

Nhìn quanh bốn phía, nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng nhảy xuống giường tìm gương. Nhìn trong gương là thiếu nữ thanh tú, dễ thương, nàng đầy mặt hoài nghi không thể tin tưởng.

“Tiểu Cẩm, con đã tỉnh?” Thanh âm của Tô mẫu từ cửa truyền đến.

Tô Cẩm nhìn mẫu thân mà đã mấy chục năm trôi qua nàng cũng chưa một lần gặp lại, suy nghĩ đến xuất thần.

Tô mẫu ôm lấy Tô Cẩm, lo lắng mà hỏi: “Tiểu Cẩm, con đã khiến cho mẹ sợ chết khiếp, đột nhiên tại sao con lại rơi xuống sông?”

Ký ức đã lâu chợt hiện về , Tô Cẩm nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, năm nay là năm nào?”

“Năm 76, xảy ra chuyện gì?”

Tô Cẩm tức khắc gào khóc, một lát sau lại đột nhiên cười rộ lên, trong cổ họng phát ra thanh âm “A” “A”.

Tô mẫu nhìn nữ nhi chợt khóc rồi lại chợt cười, giống như bị điên, sắc mặt đều bị dọa đến tái mét.

“Tiểu Cẩm, con đã xảy ra chuyện gì, con có chuyện gì thì nói với mẹ, đừng hù dọa mẹ con ơi.”

Tô Cẩm xoa nước mắt, “Không có việc gì đâu mẹ, con đang rất cao hứng, không thể nghĩ tới con còn có thể trở về.”

“Trở về cái gì? Đứa nhỏ này đang nói mê sảng cái gì vậy?”

Tô Cẩm lắc đầu, trên mặt lộ ra tươi cười ngượng ngùng, “Mẹ, có phải Chu đại ca đã cứu con hay không?”

Nàng nhớ tới trước khi chết đã xem ở trên TV tin tức về Chu Viễn, không nghĩ tới hắn có thể trở thành ông trùm kinh tế, hóa ra tất cả vinh hoa, phú quý mà nàng theo đuổi kiếp trước đều dễ dàng nắm trọn trong bàn tay.

Lần này trọng sinh trở về nàng nhất định phải chặt chẽ nắm chặt người nam nhân này, không bao giờ dẫm vào vết xe đổ đời trước nữa!

( ~Xin lỗi đã phá nát mộng đẹp của chị gái, em chỉ xin phép được nhắc nhẹ cho chị là em vừa chạy DL vừa edit Đam mỹ chị ạ~)

Nhưng mà một câu nói của Tô mẫu đã đánh nát mộng đẹp của nàng.

“Ai? Chu đại ca là ai?”

Tô Cẩm sửng sốt một chút, “Chu Viễn đó mẹ.”

Trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, “Không phải Chu Viễn cứu con trở về sao?”

“Việc này cùng Chu Viễn có cái gì quan hệ? Là sinh viên Khâu đã cứu con.” Tô mẫu xoa đầu của nàng, “ Nhất định là đầu của con đã bị nước vào, để mẹ đi nấu cho con bát canh gừng uống.”

Ánh mắt Tô Cẩm xuất hiện một tia dại ra.

Chuyện này làm sao có khả năng?

Kiếp trước rõ ràng là Chu Viễn cứu nàng, sau đó phụ thân cho rằng Chu Viễn nhìn thấy cơ thể của nàng, mới ép buộc Chu Viễn cưới nàng.

Hiện giờ người cứu nàng không phải là Chu Viễn, vậy nàng như thế nào mới có thể gả cho Chu Viễn?

Còn có Khâu Bạch, vì sao Khâu Bạch cứu mình?

Tên tra nam chết tiệt, kiếp trước hại mình chết thảm, kiếp này lại tới phá đám nhân duyên của nàng, nàng muốn báo thù! Nhất định phải khiến cho hắn không chết tử tế được!

Như thể cảm nhận được dày đặc oán khí từ Tô Cẩm, một khối ngọc bội đang đeo trên cổ của nàng lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.

Một giọt nước trong suốt từ ngọc bội rơi xuống, thẩm thấu vào làn da của nàng, đột nhiên truyền đến đau đớn như bị lửa đốt.

Tô Cẩm nhìn bản thân trong gương da thịt đột nhiên trở nên tinh tế, mềm mại, lại sờ ngọc bội xanh biếc, lộ ra tươi cười quỷ dị.
——

Mấy ngày nay Khâu Bạch thật phiền muộn, phi thường phiền.

Từ sau khi Tô Cẩm trọng sinh, mỗi ngày liền hướng nhà của Chu Viễn chạy, không phải đưa đồ ăn thì chính là đưa đồ uống, ân cần đến mức không thể xem được.

“Chu đại ca, em làm một ít bánh đậu xanh, mang tới cho anh nếm thử.” Thanh âm của Tô Cẩm xa xa từ cửa sổ truyền đến.

Lại tới nữa, lại tới nữa!!!!!

Khâu Bạch bực bội mà trùm kín chăn, mới sáng tinh mơ liền tới đây, phiền chết rồi!!!

Tuy rằng lúc trước hắn đã sớm dự đoán được, sau khi Tô Cẩm trọng sinh sẽ tận hết sức lực mà theo đuổi Chu Viễn, nhưng lúc sự tình thật sự xảy ra, hắn cũng không thể kiềm chế được nội tâm phiền muộn.

“Tôi không cần, cô mang về đi.” Giọng nói trầm thấp như thường ngày của người nam nhân vang lên.

Tô Cẩm si ngốc mà nhìn khuôn mặt anh tuấn, cao lãnh của nam nhân, như vậy cao lớn uy mãnh, tiền đồ huy hoàng nam nhân nhất định phải là của nàng mới đúng.

Đời trước hai mắt nàng bị mù mới coi trọng Khâu Bạch đồ tiểu bạch kiểm như vậy, mà xem nhẹ Chu Viễn tràn ngập nam tử oai hùng khí khái.

Nàng nghĩ như vậy, trên mặt chợt lộ ra nhợt nhạt mỉm cười, “Chu đại ca, em không có ý khác, em chỉ muốn cảm ơn anh thôi.”

Chu Viễn mặt vô biểu tình, đáy mắt lại lộ ra một cỗ áp lực chán ghét, “Tôi đã nói qua rất nhiều lần, là Khâu Bạch đã cứu cô, không phải là tôi.”

“Nhưng em nhớ rõ ràng là anh.” Tô Cẩm lắc đầu, làm ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, “Thật xin lỗi, Chu đại ca, em, em từ sau khi rơi xuống nước, liền nhớ không rõ một chút sự tình đã xảy ra.”

Nàng đương nhiên biết là Khâu Bạch đã cứu nàng, nhưng nếu không nói như vậy, nàng lấy lý do gì mà tiếp cận Chu Viễn.

Chu Viễn nhíu mày, “Đầu óc của cô có bệnh thì nhanh đi khám bệnh, đừng có tới đây làm phiền tôi.”

Khi nữ nhân này nhìn về phía hắn, trong mắt có nồng đậm tham lam cùng mơ ước đều sắp tràn ra ngoài, quả thật khiến cho hắn ghê tởm.

Tô Cẩm cắn môi dưới, trong ánh mắt lập loè lệ quang, “Chu đại ca, em…..”

Lời nói của nàng còn chưa có nói xong, đã bị một tiếng nói trong trẻo, ngọt ngào đánh gãy.

“Là Tô đồng chí đến à, sao cô lại tới sớm như vậy làm cái gì?” Khâu Bạch đẩy cửa ra, mỉm cười mà đi qua chào hỏi.

Hắn vừa mới tỉnh ngủ, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lại mang theo mê mang sương mù, đuôi mắt khẽ nhếch lên, lộ ra một vệt hồng nhạt chọc người trìu mến, trên gương mặt trắng nõn có nhàn nhạt dấu vết mà khi ngủ áp ra, có vẻ vô tội lại đáng yêu, cánh môi hồng nhuận no đủ hơi kiều, gợi lên một chút độ cung vô cùng quyến rũ người khác.

Tô Cẩm nhìn thanh niên trước mắt quyến rũ, xinh đẹp giống như yêu tinh, lại không có mặt đỏ, tim đập nhanh giống như lúc trước, chỉ còn lại căm ghét cùng hận thù.

Nhưng nàng lại không dám biểu lộ ra, sợ bị người khác nhìn ra manh mối, chỉ có thể đem hận thù đè nén ở đáy lòng.

Tuy nhiên Chu Viễn tinh mắt vẫn bắt được sự oán hận lướt qua của Tô Cẩm.

Oán hận?

Khâu Bạch liều mạng không màng nguy hiểm mà cứu nàng, nàng có tư cách gì để oán hận?!

Chu Viễn vì Khâu Bạch mà cảm thấy không đáng giá và có chút phẫn nộ.

“Cô về nhà đi, không cần đến đây nữa.” Chu Viễn lạnh nhạt mà ra lệnh đuổi khách.

Tô Cẩm sửng sốt một chút, nhấp môi đem bánh đậu xanh nhét vào trong tay của Chu Viễn, khóc lóc chạy ra ngoài.

Nhưng mà vừa rời khỏi sân nhỏ nhà Chu Viễn, nàng lập tức thay đổi thành một bộ biểu tình phẫn hận, dữ tợn.

Nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, vì sao kiếp này lại cùng kiếp trước khác nhau nhiều đến như vậy?

Nàng và Khâu Bạch không có ái muội với nhau, Chu Viễn cũng không có cứu nàng, Khâu Bạch cũng không sống ở tại nhà của Lý Vượng.

Tất cả đều cùng kiếp trước không giống nhau nhưng điều đó không quan trọng.

Nàng cầm ngọc bội trên cổ, thù thì nàng nhất định sẽ báo, Chu Viễn cũng nhất thiết phải là của nàng!

~Hoàn chương 12~

Haizz cảm giác vừa chạy DL vừa edit phải nói là YoMost 😌
Chị nữ kia quá tâm cơ, nhưng chị ngu ngok lắm chị gái ơi, kiểu như chị dã tâm thì có thừa nhưng đầu óc lại không có, thì muôn đời chỉ là nữ pháo hôi thôi chị à, tin em đê, em đã kinh nghiệm đọc qua biết bao nhiêu bộ truyện rồi, kế hoạch không dùng não của chị chỉ khiến cho 2 đứa nó lăn giường nhanh hơn thôi.
Sau tất cả tụi em vô cùng biết ơn chị, nhờ có pháo hôi trợ công như chị mà tụi em mới sớm có thịt ăn, em xin hết ạ 🤤~
Pae

NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 11


Ảnh lụm trên google ❤


Edit: Paemairei.

Chu Viễn tắt đèn, trong phòng một mảnh đen nhánh. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách tí tách, tiếng hít thở của người bên cạnh cũng dần dần vững vàng, nhưng hắn lại không ngủ được.

Hắn cảm thấy chính mình thật sự có bệnh, hình như hắn đối Khâu Bạch nổi lên một ít suy nghĩ không nên có, nhưng Khâu Bạch là nam nhân, hắn cũng là nam nhân, nam nhân cùng nam nhân như thế nào có thể… Làm sao có thể……
Chu Viễn lần đầu tiên trong đời lộ ra vẻ mặt mê mang, tâm cũng loạn như ma.
——

Sáng hôm sau, đại đội trưởng thừa dịp mưa đã tạnh, đem các thôn dân đều gọi vào sân phơi lúa của đại đội, nói cho bọn họ về việc ký túc xá của nhóm thanh niên trí thức đã sụp, yêu cầu đưa nhóm thanh niên trí thức phân công đến từng nhà, thôn dân tự nguyện, đại đội sẽ cho mỗi nhà một trăm cân lương thực làm trợ cấp.

Các thôn dân vừa nghe có trợ cấp, lập tức giơ tay biểu thị rằng chính mình nguyện ý tiếp thu.

Tô Cẩm nói với Tô mẫu: “Mẹ, chúng ta đem sinh viên Khâu nhận về nhà đi, có một trăm cân lương thực đó.”

Tô mẫu cũng có chút động tâm, thế là hỏi Tô phụ Tô Kiến Quốc: “Lão Tô, ông nghĩ thế nào, một trăm cân lương thực xác thật không ít.”

Tô Kiến Quốc phì phèo thuốc lào, trên mặt tràn đầy những vết nhăn tang thương do nhiều năm làm việc nhà nông lưu lại, “Không được, Tô Cẩm đã mười bảy, thật không tiện khi kêu một cậu thanh niên tới sống trong nhà.”

“Cũng đúng.” Tô mẫu ngẫm nghĩ, đúng là thật không tiện, nhà bà chỉ có một cô khuê nữ, sinh viên Khâu lại trưởng thành như vậy, vạn nhất cùng khuê nữ nhà mình nháo ra chuyện, thật sự không tốt.

Tô Cẩm có chút rầu rĩ không vui khi nghe thấy phụ thân mình cự tuyệt , nàng còn tưởng nhân cơ hội này nhiều cùng Khâu Bạch tiếp xúc một chút, cũng không biết Khâu Bạch xảy ra chuyện gì, lúc trước rõ ràng đã biểu hiện đối với nàng có hảo cảm, sau lại không để ý tới nàng.

Tô mẫu nhìn biểu tình của khuê nữ, trong lòng có dự cảm không tốt, đừng nói khuê nữ coi trọng cái cậu sinh viên Khâu kia rồi.

Chuyện này không thể được! Nhóm thanh niên trí thức đó sớm hay muộn cũng phải trở về thành phố, đến lúc đó không cần khuê nữ của bà thì phải làm sao? Những thôn khác đều xảy ra chuyện thanh niên trí thức vì trở về thành phố mà bỏ vợ, bỏ con lại, bà không thể nào để khuê nữ của mình cũng rơi vào kết cục giống vậy.

Vào lúc tâm tư của Tô mẫu không ngừng biến ảo, thì Lý Vượng ở bên cạnh bà đã giơ tay lên, “Đại đội trưởng, nhà của chúng tôi nguyện ý tiếp nhận sinh viên Khâu!” Nhà hắn nhiều phòng, có một nhi tử và một khuê nữ, tiểu nữ nhi tuổi lại nhỏ, cho nên Lý vượng không có nhiều băn khoăn như vậy.

Đại đội trưởng gật đầu, “Vậy cho sinh viên Khâu đến….”

“Tôi muốn đến sống ở nhà của Chu Viễn.” Khâu Bạch đột nhiên nói chen vào.

Đại đội trưởng nhíu nhíu mày, không tán đồng, “Chu Viễn? Nhà hắn chỉ có hai gian phòng, nãi nãi một gian, hắn một gian, cậu sẽ ở chỗ nào?”

“Tôi cùng Chu Viễn ở chung một phòng cũng được, đều là nam nhân như nhau thì ngại cái gì.” Khâu Bạch chẳng hề để ý, “Hơn nữa lúc trước chúng tôi là ba người thanh niên ngủ chung trên một cái giường mà.”

Đại đội trưởng thấy hắn kiên trì, cũng không muốn quản nhiều, liền hỏi Chu Viễn có đồng ý hay không.

Chu Viễn đứng bên dưới bị sốc trước quyết định đột ngột của Khâu Bạch, một chút chuẩn bị cũng không có.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Khâu Bạch hướng hắn làm mặt quỷ, như là ở thúc giục hắn đáp ứng nhanh đi.

Nhưng gia đình hắn chỉ có một gian nhà nhỏ cũ nát, Khâu Bạch tới cũng chỉ có thể cùng hắn ở một gian phòng. Trong nhà lại nghèo, cái gì ăn ngon cũng không có. Hắn ăn cỏ, ăn trấu cũng không sao, nhưng Khâu Bạch kiều khí như thế, làm sao có thể cùng hắn ăn những thứ kia được.

Nhưng hắn lại không muốn để Khâu Bạch đến ở nhà người khác, hắn thấy được cái cô Tô Cẩm kia thích Khâu Bạch, cũng nhìn đến Lý Vượng lúc nhấc tay trong mắt có kinh hỉ chợt lóe mà qua, khiến hắn rất khó chịu.

Chu Viễn vẫn đứng im ở tại chỗ mà do dự, rối rắm không thôi.

Nhưng ở trong mắt Khâu Bạch, chính là Chu Viễn không muốn cho hắn ở cùng, sau chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn cho rằng Chu Viễn đã thích mình, cho nên mới đưa ra quyết định này, nhưng hiện tại xem ra, hắn lại tự mình đa tình.

Khâu Bạch trong lòng có chút mất mát, cuối đầu che đi cảm xúc dưới đáy mắt, bất giác mà ngoắc ngoắc ngón tay.

Đại đội trưởng thấy Chu Viễn không nói lời nào, liền nói: “Vậy sinh viên Khâu liền đến ở nhà của Lý Vượng…”

“Tôi đồng ý.” Chu Viễn cắn chặt răng, “Tôi đồng ý để cho sinh viên Khâu đến ở nhà của tôi.”

Khâu Bạch bỗng chốc ngẩng đầu, trong mắt phát ra kinh hỉ, sau đó vui sướng mà ôm tay nải nhỏ cùng Chu Viễn trở về nhà.

Dọc theo đường đi, hắn tung tăng nhảy nhót giống như tiểu hài tử, thường thường dùng bả vai đâm đâm Chu Viễn, sau đó lại cười hì hì mà chạy đi.

Chu Viễn nhìn bộ dáng cao hứng của thanh niên, trong lòng cũng dần thả lỏng.

Còn không phải chỉ là tiền sao? Hắn đi làm, đi tranh, sẽ nhất định không để cho Khâu Bạch sống khổ sở cùng với hắn.

Khâu Bạch đi vào nhà Chu Viễn, nhanh như chớp mà chạy đến trước mặt của Chu nãi nãi, lẩm bẩm với bà.

Chu nãi nãi nghe xong trong chốc lát, “Thật sự? Con muốn đến sống ở nhà của chúng ta?”

Khâu Bạch gật đầu.

“Chuyện này thật sự tốt quá!” Chu nãi nãi cười đến vui vẻ, rồi nói với Chu Viễn đang đứng ở một bên: “Cháu phải chiếu cố và đối sử tốt với sinh viên Khâu, không được hung dữ với người ta.”

Khâu Bạch đắc ý mà nâng cằm lên, chớp mắt với Chu Viễn.

Chu Viễn bất đắc dĩ, bây giờ hắn đối với Khâu Bạch căn bản là một chút tính tình đều không có, làm sao có thể hung dữ với cậu ấy.

Đáng thương hắn về tiểu tâm tư không dám gặp người này, chỉ có thể gắt gao che lại.
……

Chu Viễn nghi hoặc nhìn Khâu Bạch đang ngồi ở trên giường đất tay cầm lịch mà ngơ ngác, xuất thần, thanh niên đã ngồi ở đó cả một giờ mà không nhúc nhích.

“Ngày mai chúng ta đi bắt cá đi!” Khâu Bạch đột nhiên nói.

Chu Viễn: “Bắt cá?”

“Uhm! Mấy ngày nay trời vẫn luôn mưa trong sông khẳng định có cá, tôi muốn ăn.”

Chu Viễn đồng ý.

Khâu Bạch lại nói: “Nhà anh có lưới đánh cá không? Chúng ta dùng lưới đánh cá mà bắt, bắt được nhiều còn có thể mang đi bán.”

Chu Viễn lắc đầu, “Nhà tôi không có lưới đánh cá, tuy nhiên nhà bên cạnh có.”

“Vậy để tôi đi mượn!” Khâu Bạch nói xong liền chạy nhanh ra cửa.

Chu Viễn nhìn theo bóng dáng của hắn, con ngươi hẹp dài hơi hơi nheo lại, cảm thấy thanh niên hôm nay thực không thích hợp.

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh cao vời vợi, mây trắng trải dài vạn dặm nơi chân trời, nền trời xanh thẳm, vài tia nắng đầu tiên mang màu vàng nhạt tinh nghịch nhảy nhót trên mặt đất.

Chu Viễn màn theo một cái lưới đánh cá thật dài đi theo phía sau Khâu Bạch, đến bờ sông.

Lúc này bên bờ sông có rất nhiều phụ nữ đang giặt quần áo, sau khi nhìn thấy Khâu Bạch, liền tụ tập lại với nhau nói chuyện, thường thường phát ra tiếng cười.

“Sinh viên Khâu lớn lên thật là đẹp trai!”

“Đúng vậy, hay là giới thiệu cho khuê nữ của bà đi.”

“Cái đó không được, nếu cậu ta trở về thành phố thì làm sao?”

“Trở về thành phố thì sợ cái gì, trực tiếp đem theo khuê nữ của bà đi, không phải lên làm người thành phố?”

Chu Viễn nghe được sắc mặt càng ngày càng đen, đặc biệt khó chịu.

Khâu Bạch cũng thực xấu hổ, nhưng hắn có chuyện quan trọng phải làm và không thể rời đi lúc này.

Hắn cùng Chu Viễn đi đến hạ lưu sông, sau cơn mưa nước sông chảy xiết lại sâu, Chu Viễn cởi áo trên chuẩn bị xuống nước, nhưng bị Khâu Bạch ngăn lại.

“Không cần xuống nước.” Khâu Bạch sắc mặt bình tĩnh mà tiếp tục phun ra một chữ: “Chờ.”

Chu Viễn nhíu mi, hắn cảm thấy hôm nay Khâu Bạch thật sự không thích hợp, hắn muốn xem thanh niên đang là đang đánh chủ ý gì.

Ngón tay trong túi quần của Khâu Bạch không ngừng vặn vẹo, tượng trưng cho tâm tình bất an của hắn, trên mặt lại một chút cũng không thể hiện ra.

Khoảng nửa giờ sau, nước sông truyền đến “Bùm” một tiếng, cùng với âm thanh thét chói tai của nữ nhân, “Có người rơi xuống sông!”

Khâu Bạch nhìn mặt sông, nuốt xuống nước bọt.

Con cá lớn mà hắn chờ đợi đã đến.

Chu Viễn nghe thấy tiếng hô, lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người đang trôi theo dòng nước chảy xiết, cả người sắp bị nhấn chìm.

Hắn vội vàng muốn nhảy xuống cứu người, lại bị Khâu Bạch nắm chặt cánh tay, lạnh giọng nói: “Không được đi!”

Không thể để Chu Viễn đi, một khi hắn nhảy xuống cứu người, câu chuyện trong sách liền phải tái diễn, Khâu Bạch quyết không cho phép.

Chu Viễn bị tiếng rống làm cho ngây người một chút, hắn chưa từng gặp qua biểu cảm lạnh lùng sắc bén như vậy ở Khâu Bạch.

Chỉ nghe Khâu Bạch nói: “Tôi đi.” Hắn đem một đầu lưới đánh cá đặt ở tay Chu Viễn, “Nắm chặt.”

Sau đó, hắn nắm đầu còn lại không chút do dự nhảy xuống sông.

Chu Viễn duỗi tay ra ngăn cản, nhưng đã bắt hụt.

Sau khi Khâu Bạch nhảy xuống sông, liền hướng Tô Cẩm bơi nhanh qua, nhưng hắn không có duỗi tay đụng vào nàng, mà là dùng lưới đánh cá đem nàng kéo vào, sau đó dùng sức kéo lên bờ.

Trên bờ mọi người đều vây lại đây, nhìn Tô Cẩm đang hôn mê trong lưới đánh cá, mồm năm miệng mười.

Khâu Bạch nhìn một vòng, rồi kéo một cô gái đến: “Cô đem lưới đánh cá trên người cổ lấy xuống, sau đó sơ cứu cho cổ.”

“làm cách nào, tôi không biết.” Cô gái nói chuyện thanh âm đều run, nhìn dáng vẻ rất là sợ hãi.

Khâu Bạch cũng gấp, nhưng lại không dám chạm vào Tô Cẩm, lại sợ Tô Cẩm sẽ chết.

Lúc này một đại thẩm tiến lên đem Tô Cẩm từ lưới đánh cá bái nhấc ra, sau đó nói với Khâu Bạch: “Tôi giúp cho, sinh viên Khâu cậu dạy tôi đi.”

Khâu Bạch nhẹ nhàng thở ra, “Người mang cô ấy đặt bằng phẳng.” Sau đó hai tay giao nhau làm động tác ấn xuống, “Người ấn ngực của cô ấy như vậy, ấn ba lần thì nghỉ một chút, đừng quá dùng sức.” Hắn sợ đại thẩm lực tay lớn, sẽ đem Tô Cẩm ấn chết.

Đại thẩm học theo bộ dáng của Khâu Bạch bộ, cấp cứu cho Tô Cẩm, thực mau nước liền từ miệng mũi chảy ra ngoài, người cũng từ từ tỉnh lại.

“Sống! Sống!” Đám người phát ra tiếng hoan hô.

Tô Cẩm miễn cưỡng mở mắt ra, thấy trước mặt là một đám người, trong mắt lộ ra một tia hoang mang, sau đó lại ngất đi.

Cha mẹ Tô Cẩm nghe vội vàng chạy đến, Tô mẫu ôm lấy Tô Cẩm khóc không ngừng.

Tô Kiến Quốc nhìn bộ dáng của nữ nhi cả người ướt đẫm, hung hăng nhíu nhíu mày, nhìn về phía Khâu Bạch.

“Tôi không chạm vào cô ấy.” Khâu Bạch biết Tô Kiến Quốc suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt mà mở miệng, “ tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng.”

“Đúng vậy.” Đại thẩm làm sơ cứu nói, đều là người cùng thôn, bà quá hiểu biết tính tình của Tô Kiến Quốc.

“Ông đừng phạm hồ đồ, sinh viên Khâu là dùng lưới đánh cá đem Tô Cẩm vớt lên, cái gì tên là ấn sơ cứu là tôi làm, thanh niên người ta căn bản một chút cũng chưa chạm vào khuê nữ của ông.”

Thôn dân xung quanh cũng đều mồm năm miệng mười mà phụ họa.

~~Hoàn chương 11~~

~Chị nữ chính tâm cơ ngu ngok đã trọng sinh, chuẩn bị 3 chương nữa là có thịt ăn phủ phê rồi, tung bông cúc lên thôi, chuẩn bị tích cực tương tác từ hôm nay đi là vừa, tui set pass đó nha 🤧~
Pae

NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 10


Ảnh lụm trên google ❤


Edit: Paemairei.

Chu Viễn đột nhiên ngẩng đầu, cách hắn hai bước, một người thanh niên cao cao gầy gầy tay ôm một cái tay nải nhỏ, cách một màn mưa dày đặc nhìn hắn.

Ngay sau khi Khâu Bạch gọi tất cả mọi người đi ra ngoài, kí túc xá liền sụp, đại đội trưởng vội vàng chạy đến sau khi nghe tiếng động lớn, dự định trước đưa bọn họ đến nhà mình nghỉ tạm một đêm. Hắn vốn dĩ cũng đã đi theo đại đội trưởng trở về, nhưng đi được nửa đường thì thấy một bóng người chạy tới, hắn thông báo cho Lữ Nam một tiếng rồi lại quay trở về.

Kết quả hắn nhìn thấy một người nam nhân đang quỳ gối trên một đống bùn dưới cơn bão dữ dội, dùng tay đào bới cái gì đó, cho đến khi nghe thấy người nọ kêu tên của mình, hắn mới xác nhận đó là Chu Viễn.

“Anh tới đây tìm tôi sao?” Khâu Bạch hỏi.

Mưa quá lớn, những giot mưa lạnh lẽo rơi xuống khiến cho Chu Viễn sắp không mở mắt ra được, tóc cũng một sợi một sợi dáng vào trên trán, hắn thấy không rõ khuôn mặt của người trước mắt, cũng không nghe thấy người ấy nói gì, chỉ có thể nhìn thấy khuôn miệng của người đó lúc đóng lúc mở.

Chu Viễn dùng sức chớp mắt thật mạnh, nuốt xuống nước mưa chảy tới bên miệng, sau khi thấy rõ người tới là Khâu Bạch, ánh mắt chợt hiện lên vẻ vừa buồn vừa vui.

Vui chính là vì Khâu Bạch bình an không có việc gì, buồn chính là, hắn cảm thấy mình giống như bị bệnh.

Hắn nắm tay lại thật chặt, xoay người liền đi.
“Này? Anh có chuyện gì vậy?” Khâu Bạch đuổi theo sau, “Anh tức giận?”

“Tại sao anh lại tức giận? Anh lo lắng cho tôi sao?”

Chu Viễn bằng đôi chân dài bước nhanh đi về phía trước, đối với câu hỏi của Khâu Bạch mà giả vờ như mắt điếc tai ngơ.

Tâm trạng của hắn hiện tại vô cùng phức tạp, vừa rồi nếu hắn có một chút tinh ý thì nên phát hiện trong đống đổ nát ở xung quanh một bóng người cũng không có, nếu thực sự có người bị chôn ở phía dưới, thì người dân sống ở gần ký túc xá của nhóm thanh niên trí thức đã sớm ra tới hỗ trợ, việc gì còn phải đợi đến hắn đi đào.

Nhưng khi đó hắn căn bản không có tâm tư đi suy xét đến mặt khác, trong đầu đều là Khâu Bạch có gặp nguy hiểm hay không.

Lúc hắn cho rằng Khâu Bạch bị chôn vùi ở phía dưới của đống đổ nát, đáy lòng hắn dâng lên một trận khủng hoảng so với mưa bão còn muốn dữ dội hơn, hắn chỉ có thể không ngừng đi đào, đi tìm, mới có thể trút bỏ được nỗi sợ hãi thâm nhập cốt tủy.

Hắn sợ hãi mất đi Khâu Bạch.

Đây là loại tình cảm gì?
Chu Viễn không hiểu rõ, chỉ biết thống khổ mà đỡ trán.

“Này! Anh đừng nhúc nhích, tay của anh bị thương rồi.” Khâu Bạch giữ chặt tay của Chu Viễn không cho hắn cử động.

Chu Viễn rút tay lại, không khỏi trừu động, thanh niên gắt gao mà nắm, dùng một đôi mắt tựa như hoa đào thanh lăng mà nhìn hắn, như muốn nói sao anh có thể không biêt trân trọng bản thân mình như vậy.

Hắn há miệng thở dốc, không thể nói nên lời, nhận mệnh mà để cho Khâu Bạch lôi kéo.

Chu nãi nãi bị tiếng mưa to cùng tiếng đỗ sập kinh động tới, lúc này nhìn thấy Chu Viễn cùng Khâu Bạch cả người nước mưa và bùn đất, chật vật bất kham mà trở về, càng khiến bà hoảng hốt.

“Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại trở thành như vậy?”

Chu Viễn không nói lời nào.

Khâu Bạch tiến lên giải thích, “Không có việc gì đâu nãi nãi, chỉ là ký túc xá của chúng con bị sụp, xin cho con ở lại đây tá túc một đêm.”

“Ai da, thật là tội nghiệp quá, bạn của con đều không có việc gì?” Chu nãi nãi vỗ vỗ đùi.

Khâu Bạch: “Không có việc gì, chúng con chạy ra bên ngoài nhanh nên tất cả đều không sao.”

“Mọi người không sao là tốt rồi, nhanh vào nhà, bà đi đun cho các con chút nước nóng.”

Khâu Bạch nhanh chóng ngăn lại, “ Người đi nghỉ ngơi đi, con cùng Chu Viễn đi đun là được, người đừng lo lắng.”

Lão nhân gia tuổi lớn, xác thật chịu đựng không nổi, đành phải đáp ứng.

Bà nhìn cháu trai đang trầm mặc không nói mà không khỏi lo lắng cho đôi bàn tay đang chảy máu của nó. Mày nhíu lại, đi vào trong phòng run run rẩy rẩy mà lấy ra một cái hộp, nói “Bôi thuốc đi.”

Sau đó trở về phòng.

Chu nãi nãi đi rồi, Khâu Bạch dùng khuỷu tay thọc thọc Chu Viễn, “Viễn ca nhi, anh có phải bị dọa cho ngốc rồi hay không?”

Chu Viễn quay đầu nhìn hắn, con ngươi tối sầm, “Cậu gọi tôi là gì?”

“Viễn ca nhi.” Khâu Bạch cười tủm tỉm, “Tôi nghe Chu nãi nãi gọi anh như vậy, nhũ danh này còn rất dễ nghe.”

Chu Viễn rũ mắt: “Không được gọi tôi như vậy!”

“Vậy tôi gọi anh là gì?” Khâu Bạch trêu chọc hắn, “Viễn ca nhi?”

“Viễn ca nhi?”

“Hay là…. Viễn ca.” Thanh niên ấy giọng nói réo rắt ôn nhuận, lại giống như mang theo một cái móc nhỏ, câu đến nỗi khiến hắn cảm thấy tâm ngứa khó nhịn.

Trái tim của Chu Viễn không chịu khống chế mà đập không ngừng, hắn chỉ cảm thấy một tiếng “Viễn ca” này giống như gọi vào trong lòng của hắn.

Khóe tai nóng bừng, hắn hoảng loạn mà đẩy Khâu Bạch ra, vội vàng bước nhanh vào nhà bếp.

Thời điểm Chu Viễn đang đun nước, Khâu Bạch liền ngồi ở bên cạnh hắn chống cằm mà nhìn.

Vui vẻ mà nghĩ, Chu Viễn thích mình rồi, khẳng định anh ta đã thích mình, nếu không thích mình, tại sao lại có thể quan tâm lo lắng cho mình như vậy? Anh ta nhất định là thích mình.

Chu Viễn cả người cứng đờ, ánh mắt của người bên cạnh mãnh liệt nóng bỏng, suýt chút nữa thiêu đốt hắn. Tay đang thêm củi đều có chút không vững.

Khâu Bạch chú ý tới, cho rằng tay hắn đau, liền đoạt lấy củi, “Tôi làm cho, anh ngồi nghỉ đi.”

Chu Viễn kéo băng ghế nhỏ ngồi vào cạnh cửa, chỉ cần Khâu Bạch đừng nhìn hắn như vậy nữa, hắn làm cái gì cũng được.

Khâu Bạch đem nước nóng đỗ vào trong thùng gỗ, “Nước nóng đã chuẩn bị tốt rồi, anh tắm trước hay là tôi tắm trước?” Hay là cùng nhau tắm. Đương nhiên nửa câu sau là suy nghĩ của Khâu Bạch, hắn hoàn toàn không dám nói ra.

Chu Viễn: “Cậu tắm trước đi.”

“Được thôi.”

Nhà Chu Viễn có một cái phòng tắm đơn sơ, Khâu Bạch liền đem nước nhắc tới bên trong, cởi quần áo tắm rửa.

Chu Viễn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn về hướng phòng tắm, một bên ngắm một bên tự mắng chửi mình, cảm thấy chính mình chỗ nào cũng không thích hợp.

Sau khi Khâu Bạch tắm xong, mới phát hiện quần áo trong tay nải của mình tất cả đều bị ướt hết, chỉ tìm được một cái quần con còn hơi khô ráo.

Hắn hướng ngoài cửa kêu: “Chu Viễn!”

Chu Viễn “Đằng” mà một chút mà đứng lên, đã xảy ra chuyện gì? Mình nhìn lén bị phát hiện rồi sao? Nhưng mình chưa kịp nhìn thấy gì mà!

Hắn hoảng hoảng loạn loạn mà xoay quanh ở tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải, nên nhận lỗi hay là nên ngụy biện?

“ Lấy giúp tôi một bộ quần áo của anh, quần áo của tôi đều ướt, không thể mặc.”

Nghe được lời này, Chu Viễn sửng sốt một chút rồi nhẹ nhàng thở ra.

Hắn tìm cái áo ngắn tay cùng quần dài của mình đi đến cửa phòng tắm, “Khụ, quần áo ở đây.”

Vừa dứt lời, cánh cửa liền mở ra một khoảng, bên trong vươn ra một cánh tay trắng nõn, tinh tế, ngón tay mang theo hơi nước tiếp nhận quần áo đồng thời nhẹ nhàng sờ một chút ở trên mu bàn tay của Chu Viễn rồi nhanh chóng thu tay lại.

Chu Viễn tim đập lỡ một nhịp.

Thẳng đến lúc Khâu Bạch mặc xong quần áo và bước ra khỏi phòng tắm, hắn vẫn còn ngơ ngác mà đứng ở ngoài cửa.

“Đi tắm đi, đứng im ở đây làm gì?” Khâu Bạch cười nhìn hắn.

Chu Viễn ánh mắt chuyển qua trên người của thanh niên, thanh niên thấp hơn so với Chu Viễn nửa cái đầu, lại gầy hơn rất nhiều so với Chu Viễn, cho nên khi mặc vào quần áo của hắn thì có chút rộng. Cổ áo xiêu xiêu vẹo vẹo mà tuột xuống vai, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng ngần như tuyết.

Chu Viễn chỉ dám liếc mắt nhìn, liền bỏ trốn vào phòng tắm.

Khâu Bạch nhìn chính mình, sau đó nhìn Chu Viễn chạy trối chết, lộ ra một nụ cười không có hảo ý.

Sương mù trong phòng tắm lượn lờ, còn mang theo nhàn nhạt hương khí của xà phòng, Chu Viễn hít một hơi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Hắn nhìn dưới thân “Tiểu Viễn ” của mình đang dần dần ngẩng đầu, thống khổ mà che lại mặt.

Này….mẹ nó, chuyện quái gì đang diễn ra!

Chu Viễn hướng trên người mình rót một thùng nước lạnh mới miễn cưỡng đem cổ xao động kia áp xuống, hắn trở về phòng, thanh niên đã trải chăn xong xuôi hơn nữa còn nằm vào.

Khâu Bạch nhìn nam nhân chỉ mặc một cái quần đùi, nhẹ nhíu mi một chút, trong lòng hô to đã ghiền.

Nhìn một chút khuôn mặt anh tuấn, cao lãnh này, cơ ngực căng phồng này, sắp hàng chỉnh tề cơ bụng này, xinh đẹp tuyến nhân ngư này, đôi chân thon dài và hữu lực này.

Đương nhiên còn có kia” Chu nhị ca” đang ngủ đông ở giữa hai chân, mơ hồ có thể thấy hình dáng cự vật….

Woaa, chỉ kiểm tra bằng mắt cũng có thể nhìn ra là 22cm.

Nam chính không hổ là nam chính, xem này hùng hậu tiền vốn.

Trừ bỏ gợi cảm, Khâu Bạch tìm không thấy từ khác để hình dung người nam nhân này.

Khâu Bạch thưởng thức một hồi, liền dời đi tầm mắt, bởi vì nếu cứ tiếp tục nhìn, hắn sợ mình sẽ nhịn không được mà nhào lên.

Chu Viễn thấy cậu đã dời đi tầm mắt, cơ thể căng mới dần dần thả lỏng lại, hắn vừa rồi lại cảm giác được cái loại ánh mắt nóng bỏng giống như nham thạch kia, khiến cho cả người của hắn đều không được tự nhiên.

Khâu Bạch vỗ vỗ đệm chăn bên người, thập phần hào phóng, “Đi lên đây.”

Chu Viễn: “……”

Lặng lẽ lăn đến một đầu khác của giường đất ngủ.

“ Anh nằm cách xa tôi như vậy làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt anh.”

Chu Viễn không hé răng, hắn cảm thấy chính mình thực xấu hổ, nhưng hắn hiện tại thật sự rất kỳ quái, không biết rốt cuộc đã xảy ra tật xấu gì.

Khâu Bạch đành phải tự mình dịch qua đi, “Tôi bôi thuốc cho anh.” Hắn nói xong còn quơ quơ cái hộp nhỏ mà Chu nãi nãi đưa cho.

Bên trong có một lọ sứ nhỏ tinh xảo, khi mở ra có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.

Chu Viễn đôi bàn tay to, khớp xương rõ ràng, bàn tay che kín vết chai do làm việc lưu lại, hiện tại lại thêm rất nhiều miệng vết thương thật nhỏ.

Khâu Bạch nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt hơi chau lại, rất là đau lòng. Hắn dùng ngón tay dính lấy một chút thuốc mỡ, tinh tế bôi trên miệng vết thương, lại chậm rãi xoa nắn.

Nhiệt độ từ bàn tay theo cánh tay một đường lẻn vào trong lòng, khiến cho Chu Viễn hô hấp có chút thô nặng.

Hắn ngửa ra sau dựa vào trên tường, thanh niên cách hắn chỉ có một bước chân, hơi hơi gật đầu là có thể nhìn đến cái cổ yếu ớt non mịn của cậu.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của thanh niên, mái tóc đen xõa ở sau tai, lộ ra lỗ tai nhỏ nhắn đáng yêu, có vẻ thật ngoan ngoãn.

Chu Viễn hầu kết lăn lăn, ngứa răng, muốn cắn.

Sau khi ý thức được ý tưởng khó tin của chính mình, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bóng đèn đang treo ở phía trên, không dám cúi đầu xuống nữa.

“Xong rồi.” Khâu Bạch đem lọ thuốc nhỏ đặt lại chỗ cũ, nói “Có thể ngủ.”

Hắn nằm vào trong chăn, bên ngoài gió thổi mạnh khiến hắn cảm thấy có chút lạnh, thế là đem chăn kéo đến trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn về phía Chu Viễn chớp chớp, “Tắt đèn đi.”

~~Hoàn chương 10~~

~Đồng chí Chu chương này sa đọa tới mức nhìn trộm vợ tắm rồi, đồng chí đang dần hiện nguyên hình là một con trung khuyển cở lớn.
Bạch bảo bảo trong chương này yêu nghiệt quá rồi 🤤~

NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI- Chương 9



Edit: Paemairei.

Ảnh lụm trên twitter ❤

Viễn ca nhi? Biệt danh này rất độc đáo, mang theo hương vị của thời xa xưa.

Trong sách viết rằng, Chu nãi nãi thời trước làm nha hoàn thân cận cho phu nhân của một đại gia tộc, sau này cách mạng bùng nổ, bà bị gia chủ đuổi việc rồi chạy nạn đến phương bắc.

Thảo nào lão nhân gia trên người có một loại khí chất đặc biệt mà các lão thái thái bình thường ở nông thôn không có được.

Khâu Bạch hỏi: “Anh Chu Viễn, vẫn luôn đơn độc một mình ạ?”

“Đúng vậy.” Chu nãi nãi nhìn đứa nhỏ này thân thiết, nguyện ý cùng hắn nói nhiều một chút.

Bà nheo lại đôi mắt, nhớ về quá khứ, “Đứa nhỏ này khổ lắm, nó mới sinh ra không mấy năm, cha mẹ liền chết ở trên đường chạy nạn, bà liền mang theo nó, một đường chạy trốn tới nơi này.”

Lão nhân gia dùng tay diễn tả một chút, “Khi đó Viễn ca nhi mới năm tuổi.”

“Trưởng thôn hảo tâm thu lưu hai bà cháu ta, cho chúng ta định cư ở Thanh Hà thôn. Nhưng người dân trong thôn rất bài xích người ngoài, họ ghét bỏ hai bà cháu ta vì là người xứ khác, thường xuyên chỉ chỉ trỏ trỏ, vì vậy những đứa trẻ trong thôn cũng không chơi cùng với Viễn ca nhi, còn hay ức hiếp nó.”

Khâu Bạch nghe thấy tức giận, “Tại sao người không chuyển đi?”

Chu nãi nãi cười một chút, “Bà đã nghĩ đến việc đưa nó đi, không nhẫn nhịn ở lại đây nữa, nhưng Viễn ca nhi quá hiểu chuyện, nó nói với bà, nãi nãi, chúng ta đừng đi, ra bên ngoài lại tiếp tục chịu khổ, vì vậy tốt hơn là vẫn ở lại chỗ này. Bọn họ nếu còn tiếp tục ức hiếp chúng ta, con sẽ đánh trả, con là nam nhân, con có thể bảo hộ nãi nãi.”

“Ha ha, người trong thôn nếu nói cái gì khó nghe, nhóc con này liền xông lên đánh nhau với họ, hung dữ vô cùng. Cho đến tận mấy năm nay, Viễn ca nhi đã lớn, thái độ của người trong thôn đối với chúng ta mới dần tốt lên. Nhưng Viễn ca nhi lại càng ngày càng quái gở, luôn độc lai độc vãng, bên người một người bạn cũng không có.”

Khâu Bạch sững sờ, trong sách cũng không có viết chuyện này.

Tác giả chỉ là vì đắp nặn một nhân vật đối xử với người khác lãnh khốc, vô tình, đối xử với nữ chính ôn nhu, trung khuyển, nhưng lại không giải thích được vì sao Chu Viễn lại là một nhân vật như vậy.

Cậu nghe lời nói của Chu nãi nãi, trước mắt hiện ra một màn như vầy: Chu Viễn bé nhỏ, gắt gao nắm chặt tay, giống như một con báo nhỏ nhe răng với những kẻ bắt nạt hắn, đánh nhau đánh đến cả người đều là vết thương, rồi một mình tránh ở trong góc yên lặng liếm láp miệng vết thương.

Nghĩ đến đó, Khâu Bạch hốc mắt liền đỏ hoe, hóa ra sự lạnh nhạt cùng hung ác của Chu Viễn chính là chiếc áo giáp hắn dùng để bảo hộ chính mình cùng nãi nãi.

Nhưng rõ ràng hắn tốt như vậy, hắn thấy trên đùi mình có đỉa sẽ giúp mình bắt nó, hắn còn cứu mình từ bẫy ra sau đó cõng mình xuống núi, hắn tiết kiệm không nỡ tiêu tiền ngồi xe bò, nhưng lại dùng tiền mới vừa kiếm được mua thịt cho mình.

Khi mình khát hắn sẽ tìm nước uống, và khi mình đau chân hắn lại tặng thuốc mỡ.

Hắn thật ra là một người rất ôn nhu.

Khâu Bạch nước mắt gần như tràn mi, cố kìm không cho nước mắt rơi, cậu nói với Chu nãi nãi: “Nãi nãi, con đi gặp Chu Viễn.”

Lúc này Chu Viễn đang nấu cơm trong nhà bếp, hắn hâm nóng hộp cơm mà Khâu Bạch mang đến, trên thớt là bắp cải do nãi nãi cắt ra, đợi hắn trở về xào.

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Chu Viễn quay đầu lại, nhìn thấy hốc mắt của Khâu Bạch đỏ bừng, trên vành mắt có nước mắt vẫn còn vươn lại.

Tại sao lại khóc? Thật đúng là quỷ thích khóc nhè.

“Có chuyện gì đã xảy ra với cậu?”

Khâu Bạch trong thanh âm mang theo một chút giọng mũi, như đang làm nũng, “Đau~.”

Chu Viễn buông muôi xuống, bước nhanh qua, trên dưới đánh giá thanh niên, “Đau ở đâu?”

“Đau lòng.” Nước mắt đổ rào rào mà rơi xuống, hòa vào bùn đất trên mặt Khâu Bạch, khiến cậu biến thành một con mèo mướp nhỏ.

Chu Viễn thái dương nhảy nhảy, bất đắc dĩ mà nói: “Cậu đừng nghe nãi nãi của tôi nói, người già rồi, rất thích nói bừa.”

Khâu Bạch lắc đầu, miệng mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn Chu Viễn, trong ánh mắt có nồng đậm sự thương tiếc.

Thương tiếc?

Chu Viễn nghi ngờ ánh mắt của mình có vấn đề, nếu không làm sao có thể nhìn ra cảm xúc như vậy ở trong mắt của một người nam nhân cùng tuổi.

Hắn đi đến trong sân lấy một chậu nước, làm ướt khăn rồi đưa cho Khâu Bạch, “Lau mặt đi.”

Khăn lông lạnh lẽo phủ ở trên mặt, xua đi hơi nóng trên người, khiến cho Khâu Bạch thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tâm trạng cũng không có trầm trọng như lúc nãy.

Dùng sức lau mặt một phen, Khâu Bạch đem nước mắt và bùn đều cọ trên khăn lông , hoàn toàn không cảm thấy mất mặt.

Chu Viễn tỏ vẻ ghét bỏ, đem khăn lông ném vào trong chậu nước, phun ra hai chữ, “Ăn cơm!”

Trên bàn cơm, ba người ngồi đối diện nhau, trước mặt mỗi người có một chén khoai lang đỏ trộn cơm.

Chỉ là Chu nãi nãi cùng Khâu Bạch trong chén đa số là cơm, mà trong chén của Chu Viễn phần lớn đều là khoai lang đỏ.

Khâu Bạch mím môi, trong lòng có chút ấm áp.

Hắn mở ra hộp cơm đã được hâm nóng, gắp cho Chu Viễn và Chu nãi nãi một khối thịt kho tàu, “Nếm thử.”

Chu nãi nãi vội nói: “Ai da, không được đâu, thịt này là con mang đến, con ăn đi.”

Khâu Bạch an ủi, “Người ăn đi, con ăn cơm của người, người ăn đồ ăn mà con mang đến, không phải chuyện này là điều đương nhiên sao?”

“Hôm nay không phải là năm mới, còn có thể ăn đến món ngon như vậy.” Chu nãi nãi cảm thán một câu, đem thịt bỏ vào trong miệng.

“Ăn ngon sao?” Khâu Bạch hỏi.

Chu nãi nãi cười tủm tỉm mà gật đầu, “Ăn ngon, ăn ngon.”

“Ăn ngon, như vậy người liền ăn nhiều thêm một chút.”

Khâu Bạch lại nhìn về phía Chu Viễn.

Chu Viễn cau mày ăn thịt, nếu biết Khâu Bạch đánh cái chủ ý này, sẽ không để hắn đến nhà. Chỉ có một chút thịt mà thôi, trong ký túc xá có năm người chắc chắc là ăn không đủ, còn lấy tới cho hắn ăn làm cái gì.

Phiền phức.

Khâu Bạch không để bụng bộ mặt cau có của Chu Viễn, hiện tại ở trong mắt hắn, Chu Viễn chính là một người bề ngoài thì cứng rắn, nhưng nội tâm lại mềm mại, là tiểu bảo bảo yêu cầu được che chở, quả thật làm cho tình thương của cha của hắn tràn lan.

Thế là hắn không ngừng gắp đồ ăn cho Chu Viễn, Chu Viễn cự tuyệt, hắn liền nói, đều dính nước miếng của amh rồi tôi không ăn đâu.

Chu Viễn biết rõ Khâu Bạch đang chơi xấu, nhưng hắn một chút biện pháp cũng không có.

Chu nãi nãi ở một bên nhìn cười khẽ, đã lâu không có nhìn thấy cháu trai lộ ra biểu tình như vậy, Viễn ca nhi lúc nào cũng đem mình bao lại, không muốn tiếp xúc với mọi người, đơn độc, cô đơn, bà là nãi nãi của Chu Viễn, nhìn ở trong mắt nhưng đau ở trong lòng.

Bây giờ thì tốt rồi, Viễn ca nhi đã có bạn, vẫn là một thanh hoạt bát, đáng yêu như thế, điều này khiến bà an tâm rất nhiều.

——

Thời gian trôi qua nhanh, Khâu Bạch đã ở đây sinh sống hơn nửa tháng, hắn cứ mấy ngày lại chạy đến nhà Chu Viễn, bồi Chu nãi nãi nói chuyện phiếm, đem bà chọc đến cười ha ha.

Chu Viễn vẫn hung dữ như vậy, luôn xụ mặt, nhưng lại không nói một lời mà giúp hắn làm việc.

Tô Cẩm cũng đã thật lâu không có tới tìm hắn, Khâu Bạch cảm thấy những ngày như vậy thật là sảng khoái.

Nhưng mà những ngày gần đây hắn có chút không thoải mái , chính xác mà nói thì mọi người đều không thoải mái.

Bởi vì sắp đến mùa mưa nên bọn họ phải tăng ca thêm giờ mà làm việc.

Nửa đêm, tiếng sấm ầm ầm, cuồng phong gào thét, cho người ta một loại cảm giác là mưa gió sắp tới.

Chẳng mấy chốc, những giọt mưa lớn tí tách rơi trên mái nhà, trên cửa sổ, khiến nhóm thanh niên trí thức bừng tỉnh.

Khâu Bạch nhìn ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, bỗng nhiên nhớ tới một tình tiết ở trong sách.

Ký túc xá của thanh niên trí thức được xây dựng ở chân núi, khi mưa gió kéo đến, trên núi có đất đá lăn xuống, khiến cho ký túc xá của nhóm thanh niên trí thức bị đổ sập. May mà nhóm thanh niên chạy ra kịp thời, nên không có người bị thương, nhưng ký túc xá đã không còn, mỗi người cũng đều bị thiệt hại về tài sản ở mức khác nhau.

Đại đội trưởng không muốn tiêu phí sức người và tiền bạc để trùng tu lại ký túc xá, thế là đem nhóm thanh niên trí thức phân chia đến nhà của các thôn dân để ở, mà “Khâu Bạch” vừa lúc bị phân tới nhà hàng xóm của Tô Cẩm, nhà của Lý Vượng.

Lúc đó, Tô Cẩm cùng “Khâu Bạch” đã bắt đầu ái muội, vừa lúc chuyện này cho hai người càng nhiều cơ hội ở chung, thế là tình cảm của hai người tiến triển vượt bậc.

Vài ngày sau, Tô Cẩm trọng sinh, liền nghĩ cách mà trả thù “Khâu Bạch”, khiến hắn cưỡng hiếp em gái 14 tuổi của Lý Vượng —— Lý Xuân Hiểu, sau đó hắn bị đánh đập, ngồi tù, rồi bị bắn chết.

Khâu Bạch nhìn lại cả đời ngắn ngủi của “Khâu Bạch” ở trong sách, run lập cập, sau đó nhanh kêu Lữ Nam, Lưu Vĩ thu thập một chút đồ vật quý trọng chạy nhanh ra ngoài, chính mình cũng đi thông báo cho nhóm nữ thanh niên trí thức.

Khoảng mười phút sau, theo một tiếng ầm vang lớn, ký túc xá của nhóm thanh niên đổ sập.

Thanh âm này đánh thức những thôn dân đang ngủ say, tất cả họ đều thức dậy và nhìn xung quanh.

Nằm ở trên giường đất chuẩn bị ngủ Chu Viễn nghe được thanh âm mở mắt ra bật người dậy, có chút lo lắng không yên. Hắn đi đến phía trước cửa sổ mở ra nhìn, mưa to gió lớn phất vào nhà khiến cho cửa sổ cũng ướt nhẹp.

Mơ hồ nghe thấy, hàng xóm cách vách đang nói chuyện với nhau, “Thanh niên trí thức… Sụp…. Nghiêm trọng….”

Những âm thanh mơ hồ không rõ chui vào lỗ tai Chu Viễn, làm đồng tử của hắn tức khắc phóng đại, trên mặt hiếm thấy xuất hiện biểu tình kinh hoảng.

Hắn mở cửa ra chạy tới hướng chân núi cách đó không xa.

Ngắn ngủn năm phút đồng hồ đi đường nhưng cảm giác dài như một năm.

Trước mắt là một mảnh phế tích, nơi nơi là bùn lầy cùng đá vụn, xà nhà nghiêng ngã trên mặt đất, ngăn tủ bị đập đến chia năm xẻ bảy chỉ còn tấm ván gỗ, tất cả đều bị vùi lấp ở trong bùn đất dơ bẩn, không nhìn ta hình dáng ban đầu.

Chu Viễn ngơ ngẩn mà nhìn, thất tha thất thểu mà chạy tới.

“Khâu… Khâu Bạch.” Giọng nói nghẹn ngào đến mức nói không nên lời.

Dưới cơn mưa xối xả, một mảng trắng nhỏ nổi lên từ trong nước bùn.

Chu Viễn chậm rãi mà nhặt nó lên, đó là một tấm vải mềm màu trắng hình vuông, có viền may.

Đó là khăn tay mà Khâu Bạch luôn mang theo bên người.

Hắn lao tới giống như bị điên, tay không đào bới đất đá, ngón tay bị đá vụn cắt đứt cũng không dừng lại.

“Khâu Bạch!”

“Khâu Bạch!”

Chu Viễn một bên đào phế tích, một bên khàn cả giọng mà kêu.

Nhưng đến khi hắn hết sức lực, cũng không có người đáp lại.

Hắn ngồi thụp xuống đất, trong tay gắt gao nắm chặt khối khăn tay áp lên trên trán, trong cổ họng phát ra một tiếng động khó giải thích thành lời.

“Chu Viễn?” Có người gọi tên hắn.

~~Hoàn chương 9~~

NAM CHÍNH VỀ TAY TÔI – Chương 8



Edit: Paemairei.

Ảnh lụm trên twitter ❤

Khâu Bạch cảm thấy rất thoải mái, cậu nói cảm ơn với Chu Viễn đang đứng ở bên cạnh, đem thuốc mỡ trả lại cho hắn.

Chu Viễn tức giận mà nói: “ Thuốc mỡ này cậu đã dùng qua rồi không cần phải trả lại cho tôi! ”

Khâu Bạch: “……”

Không cần thì thôi, vậy thì mình sẽ giữ lại.

Hai người cọ tới cọ lui chậm rãi mà trở về thôn, vốn dĩ chỉ mất hơn hai giờ đi đường nhưng lại đi mất hơn ba giờ.

Khâu Bạch có chút ngượng ngùng, nếu không có hắn, Chu Viễn đã sớm về đến nhà từ lâu.

Đi đến chỗ ngã rẽ, đột nhiên hắn gọi Chu Viễn đang đi phía trước lại.

“Cho anh.” Hắn lấy ra một cái túi giấy.

Chu Viễn thậm chí không thèm liếc nhìn một cái liền nói không cần.

“Nói cho anh thì anh hãy nhận đi.” Khâu Bạch đem túi giấy nhét vào trong ray Chu Viễn rồi chạy đi.

Chu Viễn nhìn bóng dáng thanh niên chạy xa, cúi đầu mở ra túi giấy, chỉ thấy bên trong có hai cái bánh bao, cùng một khối bánh táo.

Còn có, một viên kẹo con thỏ.

Mặt trời lặn, bầu trời lúc hoàng hôn không còn những tia nắng gắt chói chang như ban ngày, mà nhạt màu dần, đẫm một màu da cam nhè nhẹ, nắng chiều tràn đầy ở chân trời, bao phủ lên toàn bộ thôn bằng một tầng vàng nhạt ái muội.

Nam nhân cao lớn đứng ở tại chỗ rũ mắt xuống, sửng sốt hồi lâu mới xoay người về nhà.

——

Thời điểm Khâu Bạch trở lại ký túc xá , nhóm thanh niên trí thức đều bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Nhìn thấy Khâu Bạch, Tôn Thiến hỏi: “Sao cậu về muộn thế?”

“Đừng nói nữa.” Khâu Bạch giơ hai xâu thịt ba chỉ trong tay lên, “Làm thịt kho tàu ăn.”

Lữ Nam kinh ngạc: “Cậu mua được thịt!”

Khâu Bạch đắc ý gật đầu, “Tối nay chúng ta ăn một bữa no nê !”

Ngô Lị đang muốn nấu cơm, thấy thế nhận lấy thịt từ trong tay Khâu Bạch ước lượng thử , “Thịt này khoảng 3kg, nấu hết tất cả à?”

“Làm!” Khâu Bạch nói chắc nịt, “Trời nóng như vậy, không làm hết sẽ hỏng thịt.”

Hắn lại lấy gia vị cùng dầu ăn từ trong túi ra, nói với Ngô Lị, “Cho gia vị nhiều một chút, ăn sẽ ngon hơn.”

Ngô Lị gật gật đầu, mười phần tự tin nói, “Được rồi, tôi nhất định xuất ra toàn bộ bản lĩnh!”

Chờ đến lúc Ngô Lị mang ra một nồi thịt thơm ngào ngạt, mọi người đều thở dồn dập.

“Từ từ!” Khâu Bạch ngăn lại mấy người đang nóng lòng muốn thử, “Để tôi múc ra trước một chén đã.”

Hắn lấy hộp cơm bằng thiếc của mình ra, múc ra hai muỗng lớn thịt cùng canh, đóng chặt nắp rồi để sang bên cạnh, đảm bảo rằng nó sẽ không đỗ ra bên ngoài.

Sau đó quay lại bàn cơm, vẫy vẫy tay với mọi người, “Chúng ta ăn thôi.”

Từng khối thịt kho tàu vuông vức, da tuy béo nhưng không ngấy, thịt nạc mềm mại ngon miệng, hương vị thơm ngon khiêu khích vị giác, cho người thưởng thức sự tận hưởng đến hương vị cuối cùng.

Dùng bánh bột bắp quét lên một chút nước sốt thịt, vốn dĩ khó có thể nuốt trôi lương thực phụ đều trở nên ngon hơn rất nhiều.

Khâu Bạch thầm nghĩ, đáng tiếc không có cơm, nếu không nhất định sẽ càng ngon hơn.

Ba cân thịt, tuy rằng thoạt nhìn rất nhiều, nhưng bọn họ có năm người, trong đó ba người là thanh niên huyết khí phương cương, nên càng ăn nhiều hơn.

Cho nên một nồi thịt đã bị ăn sạch sẽ, ngay cả canh trong nồi đều bị mấy người lấy bánh bột bắp quét sạch, không còn sót lại chút gì.

Ăn uống no đủ, mấy người đồng loạt mà tựa lưng vào ghế, vuốt bụng thở dài.

“Lần này thật sự muốn cảm ơn Khâu Bạch vì đã mời mọi người ăn thịt.”

“Đúng vậy, ăn tết cũng chưa được ăn ngon như vậy.”

Khâu Bạch nằm xoài trên ghế không muốn cử động, chỉ hơi hơi xua tay, tỏ vẻ không cần cảm ơn.

Hắn từ trước đến nay ân oán phân minh, những thanh niên trí thức này đối xử tốt với hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ đối xử với họ chân thành.

Hơn nữa hắn vẫn luôn nhớ rõ Lữ Nam cùng Lưu Vĩ đã bắt cá cho hắn, cho nên liền dứt khoát mời bọn họ ăn thịt, vừa lúc chính mình cũng muốn ăn.

Lữ Nam nghĩ nghĩ, “Như vậy, để cảm ơn, tôi sẽ giặt quần áo cho cậu một tháng.”

“Không cần, không cần.”

Lưu Vĩ gãi gãi đầu, “Tôi, tôi làm việc giúp cậu.”

Khâu Bạch bất đắc dĩ, “Thật sự không cần, tôi mời các cậu ăn cơm không phải vì muốn các cậu giúp tôi làm việc.”

Tôn Thiến cùng Ngô Lị thấy thế nói: “Như vầy đi, chúng tôi sẽ vá áo giúp cậu, quần áo của cậu có chỗ nào rách thì cứ giao cho chúng tôi.”

Cái này Khâu Bạch không cự tuyệt được, hắn có một việc muốn nhờ nữ thanh niên trí thức hỗ trợ.

“Cậu có biết may khăn tay không?” Khâu Bạch hỏi. Cái khăn tay lúc trước của hắn là chính hắn tùy tiện cắt, sợi chỉ ở mép khăn đều bay lên trông không đẹp chút nào.

Tôn Thiến gật gật đầu, “Tôi biết may.”

“Thật tốt quá.” Khâu Bạch lấy miếng vải mềm ra, “Giao cho cậu, có thể may mấy cái thì cứ may, tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần không may xấu quá là được.”

Tôn Thiến mỉm cười, “Bảo đảm sẽ may thật đẹp cho cậu.”

Cuối cùng thực hiện được nguyện vọng ăn thịt. Lẽ ra đêm nay Khâu Bạch hẳn là ngủ rất ngon, nhưng thực tế lại bị Lưu Vĩ ồn ào đến mức thức đến hừng đông.

Nguyên chủ sức khỏe không sao, có lẽ là bởi vì điều kiện gia đình không tồi, cho nên thường xuyên có thể ăn đồ ngon, nhưng Lưu Vĩ liền thảm, hắn đã nhiều năm không ăn thịt, đột nhiên ăn nhiều thịt như vậy, dạ dày chịu đựng không được, thế là Tào Tháo rượt chạy cả đêm.

Lăn lộn đến hừng đông, mới đỡ đau bụng.

Thế là ngày hôm sau, ba người đi làm việc với sáu cái quầng thâm mắt lớn.

Ruộng lúa mạ đều cắm xong rồi và công việc được giao hôm nay là làm cỏ cho các ruộng ngô.

Khâu Bạch bị đơn độc phân tới một miếng đất, không cùng Lữ Nam làm gần nhau. Ra đến ruộng, hắn chết lặng nhìn đám cỏ dại mọc cao cao khắp ruộng.

Chết tiệt, hắn không có đeo bao tay, chẳng lẽ bây giờ phải trở về lấy?

Ngẫm lại vẫn là tính, hắn lười đi trở về một chuyến, đơn giản ngồi xổm trên đất dùng tay kéo.

Một lần lại một lần, kéo đến tay hắn đầy bùn, bởi vì ngủ không đủ giấc mà mơ mơ màng màng sắp ngủ gật, hắn xoa nhẹ đôi mắt một phen, cố gắng xốc dậy tinh thần.

Thời điểm Chu Viễn đi tới, hắn nhìn thấy chính là thanh niên uể oải, ỉu xìu mà ngồi xổm nơi đó, đôi mắt híp lại, đầy mặt đầy tay đều là bùn đất, trông như dân chạy nạn.

Chu Viễn khụ một tiếng.

Khâu Bạch đang định ngủ gật, bị hắn làm cho giật mình, ngồi bệt xuống dưới đất, ngửa đầu hơi mang hoảng sợ mà nhìn hắn.

Sau khi thấy rõ người tới, Khâu Bạch thở dài, vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng oán giận, “Anh làm tôi sợ muốn chết, đi đường sao lại không phát ra tiếng vậy chứ.”

Chu Viễn nhíu mày nhìn quầng thâm dưới đáy mắt của hắn, hỏi : “Cậu tối hôm qua thức ăn trộm gà hả?”

“Anh mới ăn trộm gà đó! Tôi chỉ ngủ không đủ giấc.” Khâu Bạch cúi đầu dụi mắt, trong mắt như có hạt cát.

Chu Viễn không nói nữa, cởi bao tay xuống ném cho Khâu Bạch, sau đó xoay người rời đi.

Khâu Bạch mờ mịt mà nhìn đôi bao tay sờn rách kia, có chút sững sờ.

Không nghĩ tới một lúc sau Chu Viễn quay lại, giọng nói trầm thấp mang theo áp lực và bực bội, “Phần việc của cậu là thửa nào?”

Thế là, Khâu Bạch liền ngồi trên mặt đất nhìn Chu Viễn gọn gàng sạch sẽ mà dọn sạch cỏ dại.

Khâu Bạch cảm thấy trong lòng có chút vui mừng, Chu Viễn thích mình, khẳng định là hắn thích mình, nếu không thích mình thì làm sao có thể giúp mình làm việc được? Hắn nhất định là thích mình rồi.

Sức hấp dẫn của mình thật là không người nào có thể kháng cự, ngay cả nam chính cũng không thể thoát khỏi.

“Ừm, đây xem như trả lại bánh bao và bánh táo cho cậu.” Chu Viễn thở hổn hển , lau mồ hôi.

Khâu Bạch: “……” Mộng đẹp tan vỡ.

Khâu Bạch khó thở, “Vậy ngày hôm qua tôi còn mời anh ăn mì, chuyện này anh làm thế nào trả lại cho tôi?”

Chu Viễn không nói gì.

Khâu Bạch hừ một tiếng, nhìn nhìn trời, đã tới giờ ăn cơm trưa, hắn tròng mắt chuyển động, nói với Chu Viễn: “Anh ở đây chờ tôi, không được đi.”

Hai mươi phút sau, hắn ôm một cái hộp cơm thở hổn hển chạy về, “Đi thôi, đi đến nhà anh ăn cơm.”

Chu Viễn: “Không được.”

Khâu Bạch đúng lý hợp tình, nói “Tại sao lại không được, tôi tự mang theo đồ ăn, chỉ ăn của anh chút cơm, không cần keo kiệt như vậy!”

Chu Viễn cắn răng, nhưng lại không có biện pháp nào trước thanh niên, “Cậu muốn tới thì tới, nhưng nhà tôi không có đồ ăn ngon đâu.”

Khâu Bạch vẫy vẫy tay, hoàn toàn không thèm để ý, hắn chỉ là muốn cho Chu Viễn chút thức ăn cải thiện bữa ăn mà thôi.

Cậu biết điều kiện gia đình của Chu Viễn không tốt lắm, Chu Viễn săn thú kiếm tiền đều dùng để mua thuốc cho Chu nãi nãi, ngày thường đồ ăn trong nhà có thể còn không bằng so với nhóm thanh niên trí thức, nhưng Chu Viễn vóc người cao lớn, không ăn thịt như thế nào được, cậu phải nghĩ biện pháp cho hắn bổ một hồi.

Nhà Chu Viễn ở đầu thôn đông, là một ngôi nhà đất thấp bé được lợp tranh, sân rất nhỏ, nhưng sạch sẽ và ngăn nắp, trên giá phơi nắng có một ít ớt cùng hạt phơi khô.

Hai con gà mái già ở trong sân thầm thì kêu, chậm rì rì mà dạo quanh.

Chu nãi nãi đang ngồi trên chiếc ghế mây ở ngoài sân phơi nắng, thấy Chu Viễn mang theo người trở về, nheo lại đôi mắt vẩn đục đánh giá.

“Nãi nãi, đây là sinh viên Khâu người trong thôn.”

Chu nãi nãi nhìn nhìn, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười hiền hậu, ” Chàng thanh niên này lớn lên cũng thật tuấn tú.”

Khâu Bạch ngoan ngoãn mà ngồi xổm bên cạnh đầu gối của Chu nãi nãi, “Chu nãi nãi, sức khỏe của người như thế nào?”

“Bà…, bà già rồi, không còn dùng được nữa .” Lão nhân gia thở dài một tiếng.

Khâu Bạch nói: “Người đừng nói như thế, nhìn cái sân nhỏ này được quét dọn sạch sẽ biết bao, Chu Viễn làm sao mà cẩn thận như vậy được, chắc chắn là người đã quét dọn mỗi ngày.”

Chu nãi nãi cười ha hả gật đầu.

“Vậy người xem, người không già một chút nào, nhà này không có người thì không thể nào gọn gàng như vậy được.”

Chu nãi nãi bị hắn hống đến mức mặt già cười thành một đóa hoa cúc, không ngừng mà vỗ nhẹ tay hắn, “Con, đứa nhỏ này, miệng như thế nào có thể ngọt như vậy.”

Chu Viễn ở một bên nhìn một già một trẻ ở chung hòa thuận, vui vẻ, biểu tình lãnh ngạnh trong chớp mắt nhu hòa xuống, khóe miệng gợi lên một chút độ cong nhỏ đến nỗi không thể phát hiện được, xoay người đi xuống nhà bếp nấu cơm.

Chu nãi nãi nhìn thấy Chu Viễn rời đi rồi, khẽ nói với Khâu Bạch, “Đây là lần đầu tiên nó dẫn người về nhà đó.”

Khâu Bạch rất phối hợp mà thò lại gần, nhỏ giọng nói: “Con với Chu Viễn là bạn tốt.”

Lão nhân khàn khàn giọng, hỏi: “Là bạn sao? Thật tốt quá, Viễn ca nhi của chúng ta vẫn luôn đơn độc một mình, lần này cuối cùng cũng làm quen được bạn, tốt quá rồi.”

~~Hoàn chương 8~~